Thứ Tư, 3 tháng 1, 2007

Réveillon typiquement français




Lần đầu tiên được đón Tết trong một gia đình người Pháp, được thưởng thức các món ăn truyền thống của Pháp trong đêm giao thừa, thấy cũng thích. Thích không phải vì cảm thấy ngon mà vì được thoả mãn cái trí tò mò. Nhớ lại hồi năm thứ 2, mình chọn chủ đề các lễ hội truyền thống của Pháp để làm exposé với anh Dũng béo, đã biết hết là trong đêm giao thừa thì người Pháp thường ăn những món gì, nhưng đây là lần đầu tiên mình được thưởng thức. Được ăn con huitre sống này (trông gần giống như con trai nhà mình ấy, nhưng cái vỏ ngoài thì dầy hơn, xù xì, góc cạnh hơn) và được bày cho cách chọn con nào ngon (thứ nhất là phải ngửi xem có mùi gì đó không ổn không, hehe, sau đó lấy cái dĩa chạm nhẹ vào nó, nếu thấy mấy cái chân nó động đậy thì nghĩa là tươi ngon), được ăn con ốc sên biển, ốc sên đất này (nói chung là không thể ngon như ốc nhồi nấu chuối đậu của nhà mình được), được nếm món coquillage Saint-Jacques (tên một loại sò ốc gì đó nổi tiếng, ăn cũng ngon), ăn foie gras này (gan ngỗng hay vịt gì đó vỗ béo, nếu mình nhớ không nhầm thì hồi trước thầy Thạch có giải thích cách nuôi con ngỗng để lấy gan là nhốt trong một cái lồng vừa khít với người của nó, cho nó ăn thật nhiều và để mỗi bộ gan phát triển thôi). Cái mà mình ấn tượng nhất là sự phức tạp và cầu kỳ trong việc bầy biện bàn ăn, lên thực đơn, sắp xếp thứ tự món ăn, món nào thì đi với đồ uống nào, rồi cả vị trí ngồi của từng người nữa. Mệt hết cả người. Có mỗi việc ăn con huitre trước hay ăn foie gras trước mà cũng tranh luận mất 18 phút. Bàn ăn thì bầy dây dợ, hoa hoét lằng nhằng, đến lúc ăn lại phải dọn đi (nếu không để thì có phải đỡ mất công dọn đi không nào, hihi). Kết quả của cái sự phức tạp ấy là bữa ăn kéo dài từ hơn 8h tối đến tận 4h sáng hôm sau. Ở cái thời khắc lúc 3h15' sáng ngày 01/01, mắt mình díp chặt lại, thế mà vẫn cứ phải tươi cười nhận cốc champagne và nhá hết miếng bánh ngọt trong đĩa của mình. Gaz của champagne sộc lên mũi cộng với cái miếng bánh ngọt quá to so với cái khoảng còn trống trong dạ dày của mình vào lúc đó đã biến phần còn lại của bữa tối thành cực hình đối với mình, hichic. Cứ nuốt xong được 1 miếng bánh lại phải ăn thêm một miếng dứa và uống một ngụm nước lọc để cái vị chua chua thanh thanh của dứa át đi cái vị ngọt ngọt bứ bứ của miếng bánh ngọt, để rồi ...... tiếp tục xử lý chỗ bánh còn lại. Nhắc đến món dứa phải kể công một chút: nhìn thấy Isabelle gọt dứa mà không bỏ mắt, mình sợ nên xung phong gọt dứa và bầy dứa ra đĩa. Đẹp cực nhé. Mọi người đều thán phục khả năng cắt dứa của Giang nhé. Tự hào chưa, con gái Việt Nam (bởi con gái Việt Nam ai chẳng biết tỉa mắt dứa nhỉ, ).

Chủ nhà của bữa tối hôm đó đã rất chu đáo. Trên đĩa ăn của mỗi người đều thấy một món quà nhỏ ghi đúng tên người đó. Quà của mình là một cái vòng đeo tay màu xanh có đính cườm đỏ, trông như đồ chơi trẻ con ý. Vẫn chưa nghĩ ra sẽ mặc quần áo nào hợp với cái vòng ấy, chắc đeo vài hôm rồi lại cất vào ngăn kéo thôi, hihi.

Năm mới, thêm một tuổi mới. Và mình còn có thêm một cái tên mới nữa: Réglisse. Chuyện là thế này. Khi Jean Pierre hỏi người Việt Nam phát âm tên mình như thế nào và nghe mình phát âm thì mọi người thấy giống như là "Jan" (chứ nếu viết là Giang như đúng tên mình thì người Pháp lại phát âm là "Jan-gờ"), còn "jan" theo mọi người giải thích thì lại là một chất chiết xuất từ cây Réglisse (cam thảo). Phức tạp quá, hihi. Thôi, gọi thế nào cũng được, mình vẫn là mình, thế là OK.

2 nhận xét:

  1. Ui' me oi, con gai nha ai ma an uong tinh te^' chu*a kia! hehe

    Trả lờiXóa
  2. Tớ vẫn chưa được ăn foie gras đâu, nghe thầy Thạch kể mà thèm. Hôm nào về mua cho tớ một hộp nhé.

    Trả lờiXóa