Thứ Hai, 4 tháng 6, 2007

C'est fini, mon grand oral for June 04, 2007




Cuối cùng thì cũng xong grand oral, nỗi ám ảnh trong suốt thời gian dài vừa qua của không phải chỉ mình tớ mà của cả những người xung quanh tớ nữa (tớ có biệt tài làm cho mọi người phải ám ảnh vì nỗi ám ảnh của tớ mà, hehe).

Tớ tự hỏi mình cảm thấy gì trong lúc này? Soulagement ư? Lẽ ra phải thế mới đúng. Đúng vì vừa trút được 1 nỗi ám ảnh và vì chỉ còn cái luận văn nữa là được trở về nhà.

Nhưng mà nước mắt thì cứ dàn dụa chảy.

Thực tình là cái grand oral này là nỗi ám ảnh lớn nhất trong cuộc đời đi học của tớ. Vì kém cỏi trước 1 biển kiến thức mênh mông của cái gọi là "stratégie", vì những đòi hỏi quá cao và những lời đe doạ của thầy Véran, vì phải đối mặt một cặp jury Véran-Reynaud nổi danh là giỏi nhưng nghiêm khắc và thậm chí là .... méchants, vì những hạn chế về thời gian và ngôn ngữ...., tất cả đã làm cho tớ bị stress nặng nề. Tớ đã sống trong tình trạng mệt mỏi, căng thẳng triền miên và đôi lúc không thể giữ được bình tĩnh. Hai ngày trước đây, khi một người bạn gọi điện, vừa nhắc đến chữ grand oral là tớ tắt máy khóc tu tu. Nếu tình trạng này kéo dài thêm, có lẽ tớ phát điên lên mất.

Và giờ thì nó đã kết thúc.

1 présentation chỉ diễn ra trong khoảng 1/2 thời gian cho phép (sai lầm 1: không nhìn theo đồng hồ của tớ mà thấy thầy cứ liếc điện thoại nên tớ tưởng hết thời gian rồi nên kết thúc thật nhanh), nói lộn rất nhiều từ (sai lầm 2: không giữ được bình tĩnh vốn có khi trình bày nói), nêu tên lý thuyết Dunning mà không liệt kê nội dung (sai lầm 3: mỗi thầy chỉ chuyên về 1 lĩnh vực mà không biết hết tất cả các lý thuyết, và thầy Véran đáng kính của tớ lại không biết cái lý thuyết đó mới chết tớ chứ. Et voilà ). Tất nhiên cũng có một vài nhận xét tích cực về cách trình bày slide, về logic trình bày chung của bài (Ít nhất thì tớ cũng có thêm 1 bằng chứng để tự trấn an tớ rằng cô giáo tớ cũng không quá méchante như mọi người vẫn nói, bởi vì, huhu, cô ấy sẽ hướng dẫn luận văn cho tớ)

Bài présentation của tớ ở mức trung bình hay tồi tệ thì cũng đã xong rồi. Nhưng tớ còn nợ những người bạn xung quanh tớ, mẹ trẻ tớ, thầy trẻ tớ, Magalie của tớ... nhiều lời cảm ơn vì những động viên và sự quan tâm mà mọi người đã ưu ái dành cho tớ.

Còn bây giờ, tớ thấy đói lắm vì từ sáng đến giờ ăn chỉ ăn được 1 cái biscuit (Merci ma petite chérie Magalie pour tes biscuits). Sẽ đi về để ăn 1 cái gì đó.

Mình cần phải giữ sức khoẻ để ngày kia còn đi nhổ 2 cái răng khôn. Nhổ răng khi mà mẹ trẻ không còn ở đây để nấu cháo cho mình ăn nữa.

Chú thích ảnh: thầy Lucien VERAN

5 nhận xét:

  1. Chị Giang ơi còn em nữa huhu

    Trả lờiXóa
  2. Da qua roi "grand oral", the la to sap ban cua to dung khong?

    Trả lờiXóa
  3. Relax mot chut di chi nha :) Xong moi co suc chien dau tiep chu ! Bon courage chi Giang :)

    Trả lờiXóa
  4. Anh thay ay gia nhung trong dep lao nhi...hehe...

    Trả lờiXóa