Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2009

Happy birthday to Bích Ệt and happy new year to u all!

Photobucket

Hôm nay 24/1/2009 là sinh nhật Bích Ệt nhà dì Giang, dì Giang chúc Ệt sang tuổi mới ăn ngoan hơn này, ngủ ngoan hơn này, ít ốm hơn này và không đánh mọi người nữa nhé, để trở thành con ngoan của ba mẹ, cháu ngoan của cụ, ông, bà, cô, chú, dì 2 bên nội ngoại nhé

Năm Mậu Tý sắp qua đi , năm mới Kỷ Sửu sắp đến. Nhân dịp xuân mới, Ệt chúc các bác, các cô, các chú, các anh, các chị bloggers ở trong friends list của dì cháu 1 năm mới dồi dào sức khỏe, luôn vui vẻ (như cháu), thật hạnh phúc và gặp nhiều điều may mắn ạ!

Cháu: Ệt (tức Hà Linh)

Thứ Sáu, 16 tháng 1, 2009

Chị Hương




Em không phải là em gái của chị, nhưng chị coi em như em gái, ngay từ khi 2 chị em quen nhau. Lúc đó chị đã 1 nách 2 con, còn em là cô sinh viên năm 3 đại học.

Em gái chị không hiểu vì sao chị quý em…

Chị gái em cũng không hiểu vì sao chị quý em…

Và chính em nữa, em cũng không hiểu vì sao chị lại quý em đến thế.

- Vì em trông giống chị? (như chị nói)

- Vì em ngoan ngoãn, lễ phép và học giỏi? (như chị và mọi người nói )

- Hay vì trong mắt chị, em là 1 cô bé hơi ngố tàu, hơi hậu đậu, không biết làm gì, chỉ biết có học và học mà chị thấy thương em như Linh-Cò vậy?

Trong cuộc sống, khi con người ta không lý giải được 1 sự việc sao lại thế này mà không thế kia, người ta quy cho số mệnh, cho duyên nợ. Vậy nên, khi không hiểu vì cớ gì mà chị lại yêu quý 1 cô bé không có gì đặc biệt như em đến thế, em cũng học người đời, gán cho tình cảm giữa chị và em 1 chữ “DUYÊN”, cũng hàm nghĩa thêm 1 chữ “NỢ” kèm theo đó.

Em vẫn còn nhớ lắm cái khoản nợ đầu tiên, 1 khoản nợ được ghi vào mẩu giấy nhỏ với nội dung: “Giang ngủ dậy khi nào thì qua nhà anh chị ăn cơm nhé, anh chị chờ em”. Ngày hôm đó, anh chị chờ em thật, cho đến tận 1h chiều. Cảm giác lúc đó đến giờ em vẫn nhớ: hơi ăn năn vì tội “giả vờ ngủ” để trốn cơm (thực ra em cũng chỉ có ý tốt là tránh làm loãng không khí gia đình ấm cúng hiếm hoi của anh chị thôi mà, hihi); hơi sợ sợ vì không biết anh chị có đói quá mà bực mình không; hơi xúc động vì sự quan tâm chu đáo của anh chị và cũng khá thoải mái vì chốt lại anh chị phải chờ lâu nhưng vẫn rất vui vẻ (mặc dù tính đến trước hôm đó, em mới gặp anh Thắng có 1 lần ).

Còn nữa, em nợ chị sự chăm chút cho em những bữa cơm trưa của năm học cuối; những lo lắng của chị về áo, khăn, mũ, tất trong mùa đông lạnh khi em phải ngày ngày “qua cầu”; nợ 1 ngày chị vất vả đưa em đi chụp X, rồi đi khám hết nhà bác sĩ này đến nhà bác sĩ khác khi em bị ngã xe; nợ những giọt nước mắt và cái nắm tay thật chặt của chị vào đêm trước ngày em đi học xa nhà; nợ chị sự xót xa cố nén trong lòng nhưng vẫn dâng đầy trong mắt khi nhìn thấy em ngày trở về: tiều tụy và xấu xí đến thảm hại. Đôi ba lần, loáng thoáng trong những câu chuyện với chị, với chị Hằng hay chị Hà, em biết chị đã âm thầm đặt vấn đề với người này người kia để lo chuyện công việc cho em. Rồi sự chia sẻ và cả nỗi lo lắng của chị từ khi chị biết những đổ vỡ về tình cảm trong em, em hiểu cả…

Em sẽ giữ lại đây những khoản nợ ngày 1 nhiều thêm với chị, để thấy mình thật hạnh phúc vì có thêm 1 người thân trên cõi đời này để yêu thương và được yêu thương.

Entry này để tặng chị cho ngày sinh nhật - ngày 16/1, cũng là những lời em muốn gửi đến chị từ lâu: Em gái mong cho tuổi 40 của chị sẽ thật vẹn tròn hạnh phúc và luôn hy vọng những điều tốt đẹp nhất, may mắn nhất sẽ đến với chị.